Featured Products

Vestibulum urna ipsum

product

Price: $180

Detail | Add to cart

Aliquam sollicitudin

product

Price: $240

Detail | Add to cart

Pellentesque habitant

product

Price: $120

Detail | Add to cart

THƯ ÔNG NGÂU GỬI BÀ NGÂU

(đây là lá thư đầu tiên ông ngâu viết giờ chỉ còn là kỹ niệm ..bà ngâu hãy chờ lá thư tiếp theo của ông ngâu nhé...đừng vội ra đi bà ngâu nhé ...!)

Vậy là tháng bảy đã đi qua gần 2/3 quảng đường và sinh nhật tôi cũng qua được 10 ngày  ,nhưng thực tế đến tận hôm nay sinh nhật tôi mới kết thúc...một kết thúc như những gì tôi dự đoán, sinh nhật tôi không có bánh kem không có hoa cũng không có quà,tôi không nói  là   chỉ riêng tôi,nhưng tôi cũng cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ khi xung quanh tôi có biết bao người bạn  thân và cùng tôi chia sẽ biết bao niềm vui ,nỗi buồn….dù là những người bạn ở một thế giới xa thực tế.Những ngày  mưa là những ngày tôi lại nhớ bà nhiều hơn ….không biết ở nơi nào đó bà có nhớ đến tôi không?
 Bà biết không ?trước ngày sinh nhật tôi có một cô gái hỏi tôi rằng:"sinh nhật anh ,anh ước gì ?Em sẽ biến điều ước đó thành hiện thực .Tôi nói điều ước của tôi rất lớn nên tôi nghĩ cô ấy sẽ không  thực hiện được,bà biết tôi ước gì không ?Tôi ước được nắm tay bà khi đi trong những trận mưa ngâu ,tôi ước được ôm  bà trong lúc bà cảm thấy lạnh và cô đơn ,tôi ước được ôm bà khi tôi thấy bà cần được chia sẽ...Nhưng bà biết không 10 ngày trôi qua là 10 ngày  trời đỗ mưa ...nhưng ước mơ với tôi chỉ là ước mơ ...và liệu ước mơ của tôi quá lớn không bà...???
   Tôi có nhiều lý do để không tổ chức sinh nhật ...,sinh nhật làm gì khi những người thân của tôi không được vui ,sinh nhật làm gì khi bạn bè tôi đang cần sự chia sẽ...,sinh nhật làm gì khi bạn bè tôi đang khó khăn về kinh tế...,vì vậy sinh nhật tôi không bánh kem không hoa ,không quà là đều dễ hiểu....,nhưng bà biết tại sao sinh nhật tôi phải kéo dài đến ngày hôm nay không ?vì tôi muốn gặp gở những người luôn nhớ về tôi ,nhớ đến ngày tôi chào đời ,một trong những người ấy hẹn tôi vào ngày hôm nay,người ấy nói rằng sẽ cho tôi một bất ngờ ...,tôi không biết bất ngờ đó là gì nên tôi rất hồi họp và chờ đợi,chời đợt đến phút cuối cùng...,rồi phút cuối cùng cũng đến ...và đó là một câu"xin lỗi,hôm nay em bận nên lỡ hẹn với anh rồi..." ,vậy là tôi đã lo xong phần sinh nhật rồi bà nhé...
10  ngày qua là 10 ngày tôi không khỏe lắm ,nhưng tôi biết sức khỏe của tôi như thế nào và biết mình phải làm gì ,hả có dấu hiệu không tốt là tôi tống thuốc vào ,đau đầu ưh, với tôi là bình thường... tôi thì không bao giờ khuất phục...vì tôi còn chờ nhiều thứ lắm bà à,máy ngày ko khỏe là máy ngày tôi có linh cảm  không hay lắm ,và nó trở thành sự thật...Tôi rất lo cho bạn tôi vì bạn ấy chỉ có một mình ...may mà có người phát hiện kịp lúc đưa vào viện...,nhưng tôi ko thể đến thăm được.., tôi chỉ biết chờ đợi  từ người thân và thầm cầu nguyện...,trong khi chờ đợt tôi cũng đi lòng vòng một vài nơi,đó là cách tôi không cảm thấy buồn và cô đơn ....  nơi đầu tiên hôm nay tôi đến là một ngôi nhà...

         Tôi đi một vòng dạo xung quanh và đây là hình ảnh bên trong ngôi nhà ấy...
   Nhìn nó có vẻ buồn ,lạnh lẻo và cô đơn lắm đúng không bà...,sau khi tôi dạo vài vòng và nhìn về phía trước...
cây cối sung xê... và một nỗi buồn man mát... rồi lặng lẽ bước ra...
Ngồi trên xe mà sao vu vơ quá nhưng cũng thấy yên tỉnh hơn vì nơi đây không ồn ào như trung tâm thành phố ...rồi tự hỏi rằng không biết có nên đến đây sống không ...???
Sau khi xe rời ngôi nhà ấy khoảng 15 phút tôi lại đến nơi mình làm việc có thể trong tương lai....
Bước xuống xe quan sát vài vòng ,n
ơi làm việc của tôi vẫn là một khu đất trống chẳng có gì ngoài bốn bức tường và ngổn ngan vật liệu....
     Không biết tình yêu bà dành cho tôi  như thế nào nhưng với tôi thì nó nhỏ lắm bà à…nó vô hình vô tựơng ..người thường  không bao giờ nhìn thấy được, dù bà  có dùng kính lúp hay kính thiên văn thì cũng chẳng bao giờ nhìn thấy được đâu bà ngâu à… mà phải nhắm mắt lại và dùng trái tim của bà thì mới thấy được tình yêu của tôi dành cho bà....,tình yêu của tôi rất nhỏ bé nhưng nó rất kì diệu bà à... nó có thể vượt qua mọi không gian và thời gian ,nó nhấn chìm lòng hận thù và vượt qua dông  tố của cuộc đời,nó vượt qua lòng đố kỵ và không bao giờ ngần ngại trước khó khăn bà à...
 Không biết vì sao tôi lại yêu bà và tôi cũng mong rằng đừng bao giờ bà hỏi tôi vì sao tôi yêu bà…,bà nhé…,Nếu một ngày nào đó trời xuôi đất khiến buộc tôi phải nói yêu bà bằng một trong những lý do: tôi yêu bà vì bà đẹp,tôi yêu bà vì bà dễ  thương,tôi yêu bà vì bà giàu có….,thì bà đừng vội vui mừng nhé….tất cả những đều đó là lừa bẹp đó…,chẳng lẽ một ngày nào đó bà không còn đẹp nữa ,không còn dễ thương nữa,không giàu có nữa thì tôi  bỏ rơi bà sao...,không còn yêu bà nữa sao…???vì vậy bà đừng bao giờ hỏi vì sao tôi yêu bà, bà nhé…,tôi yêu bà đơn giản chỉ là tôi yêu bà mà thôi…!
Bà biết không ?cứ mỗi lần mưa về, tôi ước gì được nắm tay bà...như thế tôi cảm thấy ấm áp hơn và mạnh mẽ hơn….
Bà Ngâu !tôi xin lỗi bà ...vì bà không phải là người con gái tôi yêu đầu tiên và bà cũng không phải là mối tình đầu của tôi, nhưng tôi hy vọng nó là mối tình cuối cùng …, tôi rất cảm ơn những người con gái đã đi qua cuộc đời tôi …đã cho tôi thấy thế nào là nỗi đau của tình ái ...nhờ thế mà tôi hoàn thiện mình hơn,yêu thương hơn ..biết quan tâm hơn ,mạnh mẻ hơn và bao dung hơn bà à ,vì thế bà cũng đừng trách tôi sao không xem bà là môí tình đầu tiên mà là mốt tình cuối cùng…,vì tôi muốn bà đựơc quan tâm nhiều hơn …được yêu thương nhiều hơn và hạnh phúc thật nhiều bà à...
Bà ơi, giờ này bà ở đâu vậy ?bà là ai sao tôi phải  đi tìm bà...Tôi biết tất cả là tự tôi sy diễn mà  thôi vì bà vẫn còn ẩn hiện đâu đó mà...,tôi không biết tôi sẽ yêu bà  và ở cạnh bà bao lâu nữa ,một ngày ,hai ngày hay là ba ngày...vì sự sống của tôi không phải tự tôi quyết định ,nhưng tôi hứa với bà rằng: khi nào trái tim tôi còn đập thì khi đó có tình yêu của tôi dành cho bà...bà nhé...!!!
Bà Ngâu ơi bà là ai thế....???

KIẾP SAU EM CHỜ ANH Ở ĐÂU....?



KIẾP SAU EM CHỜ ANH Ở ĐÂU....?

 .... Ngày ... Tháng ... Năm ...
  Vậy là gần được 300 ngày em rời xa khỏi thế giới này rồi em nhỉ ... ?? em bỏ lại mình tôi ... nhiều lúc tôi đả cố quên em đi ...nhưng mỗi khi bóng đêm về chỉ còn mỗi mình tôi trong góc phòng trọ tôi lại nhớ đến em ... tôi biết em đả xa tôi ... mãi mãi ...nhưng ... tôi không hiểu tại sao mình lại chẳng thể nào quên được em ...có lẽ tôi lúc nào cũng yêu em ... Có lẽ những dòng chữ này bây giờ đả trỡ nên quá vô nghĩa khi chẳng bao giờ em đọc được ....nhưng tôi vẫn muốn viết .. vì tôi muốn tất cả mọi người đều biết em ... tôi không muốn em ... trôi vào quên lãng ... Em à ... tôi biết tôi nói như vậy không phải .... em biết không đả có lúc tôi rất ghét bố mẹ em .. chỉ vì họ mà chúng ta không thể đến với nhau .. chỉ vì họ không quan tâm mà em phải nhận 1 kết cục bùn như vây .... nhưng lúc này chỉ còn mỗi tôi ... tôi mới nghĩ lại rằng tất cả đều tại tôi ... tôi hiểu ... tôi không xứng với em ... 1 người vừa giỏi giang ... vừa xinh như em ... thì sao mà tôi xứng được chứ ?? ... em biết không đả có lúc tôi nghĩ em bị khùng đấy ^^! ... có lẽ ba mẹ em đả đúng khi không cho em đến với tôi ... tôi sai phải không em ??? Em ... có lẽ giờ này em đang lạnh và cô đơn lắm phải không ??? ... từ khi em bỏ tôi đi đến giờ ... em chỉ quay lại tìm tôi 1 lần ... đúng 1 lần duy nhất ... tôi không hiểu mình đả làm sai chuyện gì .. ?? tôi không hiểu tờ giấy cuối cùng em đưa cho tôi là ý gì ??? " Quên em đi " ... quên ... em muốn tôi quên sao ?? .. tại sao vậy hả em ??? ... tôi đả chờ rất lâu chỉ để hi vọng được gặp em lần cuối ... để được nghe tiếng em lần cuối ... nhưng vậy mà ... em không đợi được ... đến lúc tôi đến bên cạnh thì em đả im lặng ... tôi đả cố không cho mình khóc ... nhưng nước mắt sao cứ chảy ... chảy ngược vào trong tim tôi ... lúc đó tôi chỉ muốn ôm em thật chặt ... nhưng người nhà em lại không cho ... tôi không hiểu ... nhìn em ... lạnh ... tôi nghĩ em đang ngũ ... chắc em lạnh lắm .. vì lớp *** trắng kia quá mỏng ... em sẽ lạnh ... để tôi vào ôm em ... em đang lạnh .... tôi đả nói như vậy cả trăm lần ... nhưng cuối cùng câu trả lời vẫn là không ... tôi bị đuổi ra ngoài ... gia đình em .. họ không muốn thấy mặt tôi ... tôi chỉ biết ngã xuống mà khóc ... tôi không biết làm gì ... tôi vô dụng quá ... tôi chỉ muốn được ôm em .. sưởi ấm cho em thôi mà ??? ... tại sao họ lại kô cho chứ ??? "Tôi Biết Em Đang Lạnh Lắm " 2h sáng ! tôi vẫn ngồi trước cổng nhà em ... họ không cho tôi vào ... tôi mún được thắp cho em nén nhang .. nhưng họ vẫn không cho ... trong lúc đó nỗi thù hận về họ trong tôi đả đến cực độ ... tôi chỉ muốn giết chết tất cả .. để được đến bên cạnh quan tài của em ... nhưng mỗi lần nghĩ đến em ... tôi lại không làm được ... vì đơn giản ... họ là người thân của em ..... 3 ngày sau... 7h sáng ... họ đưa em ra ngiã trang ... tôi chaỵ theo ... họ kêu người đánh tôi ... tôi chỉ muốn nói cho họ biết rằng em chưa chết ... em chỉ đang ngũ thôi mà .. tại sao họ lại không tin tôi chứ ... họ nhẫn tâm quá .... 5h chiều ... khi tất cả mọi người đả về hết ... còn lại 1 mình ngôi mộ của em vừa được xây lên vài viên gạch trơ trọi ...tôi mới được lại gần em ... tôi thường nghe người ta nói ... khi chết người ta vẫn có thể hiện về nói chuyện với người sống ... nhưng em lại không làm vậy ... tôi ngồi rất lâu .. chỉ nhìn em ... tấm hình trên cái bia kia sao mà vô tình quá ... em cười nhưng trong nụ cười lại mang một nỗi u uất ... tôi cũng khẽ cười vì tôi biết em không mún tôi khóc ... nhưng lúc đó nước mắt lại vẫn rơi ... tôi không hiểu tại sao ... 9h tối ... người nhà tôi ra bắt tôi về ... tôi đả ôm lấy tấm bia của em thật chặt ... tôi không muốn rời xa em .. tôi không muốn bỏ lại mình em giữa ngiã trang vắng lặng và lạnh lẽo này ... tôi không muốn .... 1 tuần sau đó ... tôi bị giam trong nhà ... mọi người không cho tôi đi đâu ... có lẽ họ sợ tôi sẽ chạy ra nghĩa trang ...đả có lúc họ nghĩ tôi bị điên ... rồi bạn của em tìm đến ... dúi vội vào tay tôi 1 cái usb và 1 tờ giấy nhỏ ... trong usb là 7 tấm ảnh của em ... và tờ giấy chỉ võn vẹn 3 chữ ... " Quên em đi " ... tôi gục ngã thật sự .... tại sao em lại làm như vậy chứ ... tại sao em lại bảo tôi quên em ... tôi không biết là bạn em hay em nói với tôi câu này : " quên nó đi nó chết rồi ... mày không nghĩ về ngày mai hả nhím ...mày cứ muốn người nhà nó xem thường mày mãi như thế này sao ??? ... " những lời nói này như muốn trách tôi ... như muốn nhắc nhở tôi 1 cái gì đó ??? ... tôi không biết ... tôi lại chạy ra mộ em ... tôi gục đầu vào tấm bia ... tôi muốn ôm em ... có lẽ là lần cuối .... vì tôi biết mình cần rời xa nơi này ... tôi muốn đi tìm cho mình 1 cái gì đó ... tôi muốn mọi người biết rằng tôi không đơn giản ...nhưng trước khi cất bước ... tôi chỉ muốn nói rằng : " Tôi yêu em ... trước đây ... bây giờ ...và sau này .... nếu có kiếp sau thì tôi vẫn muốn được yêu em .... nhưng không phải trong hoàn cảnh của tôi như kiếp này ......em à ... nếu có kiếp sau ... em ... em sẽ chờ tôi ở đâu ... ??? "
                        "Đây là entry nhím viết cho 1 người ... đã không còn tồn tại trên đời nữa ... nhưng nhím muốn viết nhân 300 ngày cô ấy rời khỏi cuộc đời này ... nhím và cô ấy quen nhau trong 1 buổi từ thiện ... iu nhau ... nhưng gia đình của cô ấy cấm cản ... lí do rất đơn giản vì gia đình cô ấy rất giàu có ... nhím không môn đăng hộ đối ...nhưng sau đó .... vì một căn bệnh ...ung thư não ... cô ấy đả bỏ lại tất cả ... gia đình ... bạn bè .. và cả nhím nữa .... để đi đến 1 nơi rất xa ....rất xa ... "
        forest  Xin chia buồn cùng nhímnhé...!